Sau một khắc trà, Lưu Ngạn Chi đi xuống Vọng Nguyệt Lâu, bước cuối cùng trên cầu thang sải quá dài, một tờ ngân phiếu mệnh giá một trăm lượng bạc từ trong tay áo y rơi ra. Lưu Ngạn Chi như chó đói vồ mồi, lao vút tới trước, chộp được ngân phiếu vào tay trước khi nó chạm đất, đầu suýt chút nữa thì đâm sầm vào cây cột phía trước.
“Hê hê, đồ ranh ma, đã vào tay ta rồi còn muốn chạy, mơ đi!”
Lưu Ngạn Chi chộp được ngân phiếu, đứng dậy cười hê hê, khẽ búng nhẹ tờ ngân phiếu rồi lại nhét vào trong tay áo.